Trưa bước chân ra phố, thấy hè về đem tới một cơn mưa.
Tự mấy tháng nay, cứ trông lên cao kia lại nghĩ tới bầu trời xanh buốt nhìn từ rừng bạch đàn, đi trong nắng lại mơ màng màu cháy vàng nương rẫy, chạy với gió lại day dứt thèm mùi cỏ khô cuồn cuộn trong từng khối khí vần xoay giữa những triền núi tà tà.
Vậy mà, lúc này, ở đây, thấy mình đang không nghĩ.
Hình như mình đã lại biết yêu? Tựa như người con trai khi nhìn vào mắt cô mà không còn thấy người cũ nữa, nay mình đi trong mưa hè xứ Đài thấy thực đương sống ở chốn này chứ không còn so còn nhớ chuyện ở nhà.
Hình như mình đã lại biết yêu.