09/12/2013
Trong căn gác nhỏ nằm sâu bên trong dãy phòng trọ, có thể nhìn ra khoảng không lụp xụp những mái nhà cũ kỹ, nằm u buồn khi trời lặng đuổi bóng đêm đi xa. Ngồi đây, thu mình nơi góc phòng tranh tối tranh sáng, qua ô cửa kính thấy gì khác ngoài một thứ màu đùng đục, tim tím trên nền trời. Lại nhớ nhà nữa rồi, thèm chút lạnh của mùa đông xứ Tây Nguyên. Muốn về nhà mà nghe hương cà phê rang chảy suốt con đường trắng màu hoa xương kẽm, và trăng đêm dìu dịu rơi rớt qua mấy kẽ lá của tán cây hoa dầu. Gió đêm mùa đông Tây Nguyên se se lạnh, thổi từ phía ruộng về những tiếng ếch nhái rên rỉ co ro. Chẳng hiểu sao, lại chạnh lòng nhớ câu thơ Quang Dũng…
Trăng sáng vẫn vờn đôi bóng cau
Ngồi đây mà gửi nhớ phương nào
Gió mát lung linh vầng Bắc Đẩu
Tiếng hè ếch nhái rộn bờ ao.
Ngồi đây năm năm miền li hương
Quê người đôi gót mải tha phương
Có những chiều chiều trăng đỉnh núi
Nhà ai chày gạo giã đêm sương.
Tịch mịch sầu vơi bèo râm ran
Côn trùng im ỉm lối trăng tàn
Người ơi quê cũ đèn hoe ngọn
Tóc bạc trông chừng cổng héo hon.
Ngõ trúc quanh quanh sầu bóng lá
Trăng vàng rơi rắc nẻo nào xưa
Ngõ cũ không mong người trở lại
Mà mùi hoa mộc vẫn thơm đưa.
Đốt khói lên rồi hương viển vông
Dòng xanh thoáng biến cảnh hư không
U hiển liêu trai về quá khứ
Chuối vườn rũ lá đóm bay vòng.
Em ơi! Em ơi! Đêm dần vơi
Trông về phương ấy ngóng trông người
Trăng có soi qua vầng tóc bạc
Nẻo về cố quận nhớ thương ôi!
Trăng sáng năm năm mùa lại mùa
Hạ này vơi lại nhớ thu xưa
Người đi người đi đường quạnh quạnh
Ngày tháng thương vay kẻ đợi chờ.
_ Cố quận _ Quang Dũng _