10/12/2014
Buổi giao mùa, thu tàn để lại nắng ươm và đông sang se lạnh. Rồi một đêm nao gió cuộn mình về, mưa bụi giăng kín trên những cành cây run khép nép, khí trời đông đặc thổi từng đợt dài lay lắt cỏ cây.
Ngày hôm sau, trời vừa hửng nắng, tất cả những loài hoa đang ngủ vùi bấy lâu chợt bung mình thức dậy. Thung lũng nhỏ tràn ngập sắc hoa, mà toàn hoa dại thôi. Con đường nhỏ dẫn xuống suối Bạc thơm lựng mùi hoa cà phê, ven đường bao nhiêu là hoa vừa chớm nở.
Sớm mai ấy, nắng dịu dàng trộn giữa cái lạnh mùa đông xứ Tây Nguyên, gió lay lay cuốn theo hương hoa dịu ngọt. Mấy nhóc chó con hí hửng đón khí trời thanh thoát, chạy tung tăng xới tung mấy mảnh đất bên đường.
Và hai chị em tôi, đứng chơi vơi giữa đất trời thênh thang mà lòng như ngây dại, khi tâm hồn khẽ run lên trong tiếng gió vội vàng.
Bỗng muốn nhắc lại câu nói của nàng Đanhi Pedecxen:
– Đời ơi, hãy nghe đây! Ta yêu Người.
“Bóng tối nhợt nhạt của đêm vẫn còn trải trên thành phố. Nhưng trong các cửa sổ đã thấy lấp lánh ánh vàng mạ yếu ớt của bình minh phương Bắc.
Đanhi đi ra bờ biển. Biển vẫn còn ngủ say, không một tiếng sóng vỗ.
Đanhi nắm chặt hai tay lại và rền rĩ vì một cảm giác tuy còn chưa rõ ràng đối với nàng, nhưng đã chiếm lĩnh toàn cơ thể nàng cảm giác về cái đẹp của cuộc đời.
– Đời ơi, hãy nghe đây! – Đanhi nói khẽ – Ta yêu Người.
Và nàng cười, mở to mắt nhìn những ngọn đèn trên những con tàu biển đang chậm rãi ngả nghiêng nơi nước xám và trong vắt.
Ông Ninxơ đứng ở đàng xa đã nghe thấy tiếng cười đó và ông quay về nhà, yên tâm về Đanhi. Giờ đây ông hiểu rằng cuộc đời cháu gái ông sẽ không qua đi vô ích.”
<Trích “Lẵng Quả Thông” trong “Bình minh mưa”, Paustovsky, Kim Ân dịch>