12/05/2017
Hai giờ sáng, đêm qua, ngồi thu lu ngoài cửa. Đợi khi nào trăng khuất xuống bức tường gạch thì sẽ vào nhà, đợi hoài, mà nó cứ lơ lửng miết một chỗ như trêu ngươi.
Đêm sáng dìu dịu làm mình nhớ tới những khuya ở quê khi còn bé bỏng, ngồi học bài cạnh cửa sổ, nhìn trăng sau nhánh mãng cầu già. Đợi trăng khuất rồi mới ngủ. Cái kỳ trăng hạ huyền – hai giờ sáng vẫn còn ở đằng đông.
Mình nghĩ giờ đây đời mình “chỉ đến lăng băng mà thôi” là do ngày ấy. Mà “việc ấy cũng là số mệnh định cả”. Mợ Cử Hai đã nói vậy, còn gì. Sinh ra với sự ương bướng này, với cái đầu óc thơ thẩn này, và cả sự xét nét khó ưa này, mình khó mà chung đụng với con người cho được. Phó mặc cho đời, dẫn ta đi đâu thì ta đi thôi.
“Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn giăng xa
Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết
Như nỗi buồn nặng đìu hiu…” (Puskin)
Ảnh: Vladimir Mukhin