Thích thú khi nghĩ tới một ngày, về quê, ông bà cô chú hỏi mầy làm nghề gì đấy, cười tươi đáp rằng cháu đi viết văn, làm phóng sự, ký sự. Nhân tiện rút cuốn vở trong chiếc túi cũ sờn ra, hỏi chuyện sinh sống rồi chuyện chiến tranh xa xưa, ghi ghi chép chép. Lôi máy ảnh tách tách mấy tấm, cái loại máy in được ảnh đấy, sẵn tặng cho mỗi người một tấm giữ làm kỷ niệm.
Rồi sớm mai xách xe đạp chạy lòng vòng ruộng đồng sông suối chụp hình người nông người phu, trưa nắng theo chân các chú vào rừng nổ mìn lấy đá, phá rừng chui để kiếm trầm, hay là xế chiều lò dò đi coi người ta giăng lưới dưới nguồn, đặt bẫy bắt thú. Đấy những cái nghề ta căm ghét nhưng khi gặp họ ta thấy thật lạ lẫm và tò mò làm sao!
Có làm gì rồi thì câu chuyện Van Gogh vẫn là nguồn cảm hứng của đời mình, muốn sống như anh, chỉ là đừng nghèo như anh, và đừng chết như anh…