11/12/2013
“Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên
Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền”
_Phong kiều dạ bạc, Trương Kế_
Có lẽ đây là bài thơ Đường duy nhất mà mình thích bản dịch hơn là bản gốc. Không những sát nghĩa, ngôn từ mềm mại mà còn đi vào lòng người, chỉ đáng tiếc là thiếu bóng dáng của một hàng phong trong đêm trăng tịch mịch… “Chiếc quạ kêu sương”, sao nghe não nùng và da diết đến thế, chạnh lòng nhớ quê xưa.
“Trăng tà chiếc quạ kêu sương
Lửa chài cây bến sầu vương giấc hồ
Thuyền ai đậu bến Cô Tô
Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn Sơn.”
_Bản dịch của Nguyễn Hàm Ninh_
Chẳng biết có phải nhà thơ Quách Tấn lấy ý từ Phong kiều dạ bạc?
_Ðêm thu nghe quạ kêu, Quách Tấn_
Từ ô y hạng rủ rê sang,
Bóng lẫn đêm thâu tiếng rộn ràng
Trời bến Phong kiều sương thấp thoáng
Thu sông Xích Bích nguyệt mơ màng.
Bồn chồn thương kẻ nương song bạc,
Lạnh lẽo sầu ai rụng giếng vàng.
Tiếng dội lưng mây đồng vọng mãi,
Tình hoang mang gợi tứ hoang mang.”