Về quê nghỉ Tết

16/01/2014

Xe rung mình chạy băng qua cánh đồng nơi Phước Sơn, đã nhìn thấy thấp thoáng sau hàng me rụng lá mùa đông một căn nhà trải mình giữa bãi hoang đầy sương mù và gió lạnh.
Mắt nhắm mắt mở bước xuống xe, kéo lê chiếc vali nặng trịch trên con đường lựng mùi đất ướt, nghe gió về mang theo cái lạnh Tây Nguyên đầy hương hoa cỏ. Về đến nhà rồi đó sao, nhớ và yêu đến thế cái mùi hương của đất quê, ngay cả cái mùi bốc lên từ chuồng bò phía sau nhà cũng làm người thấy lòng khắc khoải.

Chiều tối, dọc theo bờ suối có đôi cánh cò ngủ quên. Người lại đứng đây, cảnh vật vẫn như ngày nào của nửa năm về trước, vẫn cánh đồng đó, ngọn núi đó, bờ mai dương đó. Vẫn chút dè dặt của hương đồng cỏ nội chảy dịu dàng theo gió lạnh lúc trời chuyển mình uể oải giữa hoàng hôn. Và vẫn là người đó thôi, có là ai khác đâu, tưởng như người đang sống trong một giấc mơ, hay là nửa năm vừa qua thực sự không tồn tại?
Chỉ là một chớp mắt vội vàng.

Trăng mười sáu, gió mùa đông, trời đêm, ruộng hoang, đất quê hương, bản nhạc buồn. Còn gì yêu hơn thế nữa?
Đã rất lâu rồi mơ ước mãi, chờ đợi mãi đến hôm nay. Sao không quăng sạch những nghĩ suy đi, cứ chầm chậm mà dang tay ra đón lấy những bông mây bụi sà xuống trong đêm trăng Tây Nguyên huyền ảo. Người lại trở về thuở ấy, đêm mơ.

DSCF3929