Chuyến tàu đêm

Mình quen sống vô tư, song cũng có những ngày chợt thấy lẻ loi khi bước giữa phố phường nhộn nhịp này, nghe tiếng chợ xôn xao và giọng người chộn rộn.

Giữa muôn vàn xa lạ chợt thoảng mùi hương thân thuộc như mùi tóc của người thương, một bóng ai vừa băng qua đường khi đèn sáng như bóng dáng mẹ già, và khói thuốc nơi sân ga đượm khét như thuốc May ngày xưa ba thường hút. Đã lâu lắm rồi mình không khóc, có lẽ vì biết rằng mỗi nỗi buồn đều mang theo một vẻ đẹp dịu dàng, để ôm ấp, để giữ gìn, như một niềm thương khe khẽ.

58377158_2856820051210205_5454554808893571072_n