Hẻm vắng trời đêm

04/01/2015

Lang thang trên hẻm vắng lúc trời về khuya, trăng rải xuống làn sương đêm những lớp bụi vàng trôi chầm chậm. Gió lạnh thổi ù, vài tiếng chó sủa rơi bập bõm vào giữa đêm tĩnh lặng. Tôi thấy lòng nặng nề một nỗi buồn nào đó, hân hoan một niềm vui nào đó, mà càng bước đi, càng suy nghĩ, tôi càng thấy chúng trộn lẫn vào nhau, không hiểu được, để rồi lúc bước đến con hẻm cụt cũng là lúc suy nghĩ chạm đến đường cùng, không thể thoát.

Tôi rảo bước ngược về dãy trọ lụp xụp, nơi có căn phòng nhỏ lúc nào cũng im ắng, buồn tênh dù vào buổi đêm hay lúc ban ngày. Về đêm có lẽ ồn ào hơn, khi cây mận ngoài cửa rung mình, trái rơi lộp độp trên mái tôn làm lũ chuột già nháo nhác. Chẳng ngủ được. Tôi ngồi ở bàn học đến tận bốn giờ sáng, khi tiếng chuông nhà thờ rung lên vang vọng, chui qua những con đường, luồn lách đến từng ngõ hẻm, dạt trên màu nhờ nhờ của sương đêm.

Ngày mới lại sang. Lại những công việc nhàm chán trên máy tính, những con số khô khan và dữ liệu nhập nhằng; lại những toan tính tiền nong, cuộc sống; lại những nghĩ suy về bản thân, về con người, về sự liên kết – chẳng thể thoát ra khỏi ý nghĩ bằng ý nghĩ được. Nhưng dù sao vẫn đang hy vọng mỗi ngày, cố gắng mỗi ngày, tất cả cho ước mơ mà tôi ấp ủ. Mỗi bước đi của tôi, mỗi điều tôi thu nhặt được, đều khiến bản thân cảm thấy hài lòng với sự nỗ lực của chính mình.

Cảm ơn những ngày tôi đã đi qua và rời bỏ. Tôi lớn lên và cần lớn lên nhiều hơn nữa. Nhưng trong lòng chỉ muốn dừng lại ở tuổi trẻ mãi thôi.