Những ngày quá vãng

Khuya ngồi nghe chị Vân đàn bản Green Fields.

 

Trong một tích tắc thoáng qua, tôi đã nghĩ về mùa hạ êm đềm và hoa bằng lăng phủ tím con đường Yên Hoa trong một buổi chiều nhuộm vàng mái chùa Trấn Quốc. Cùng em Mai dạo phố cổ, mua một ít bánh kẹo, rồi uống trà với chị Vân ở tiệm sách Đông Tây. Đêm ấy, tôi ghé Ga Phượt nghe anh Giang đàn hát đến tận khi sương giăng kín con ngõ nhỏ dẫn về căn nhà nơi Láng Hạ.

Tôi nhớ làm sao cuộc sống ở Hà Nội những ngày xưa cũ. Tôi cũng nhớ Tây Nguyên, Quảng Ngãi, Sài Gòn, cùng những chốn tôi ghé qua rồi ngụ lại. Và trong lòng tôi lúc này, Đài Bắc, Bangkok, Manila, hay cả Prague, Sydney cũng đã trở thành những thành phố ngập tràn kỷ niệm của một thời trong trẻo, hồn nhiên.

Sao có thể dứt được kỷ niệm vấn vương của những ngày quá vãng.

Năm nay tôi hai mươi tư tuổi. Chỉ mới ngần đó năm thôi mà đã có bao nhiêu ký ức để nhớ về, bao thăng trầm để nghĩ ngợi, bao buồn vui hờn tủi đi qua. Vậy thì những người tôi quen biết và gặp gỡ ngoài kia, ẩn trong họ còn bao điều chưa thổ lộ?

Triệu Mẫn trong truyện Kim Dung có lần đã bảo, “càng cho mình là quân tử, thì càng hay trách người bừa bãi”. Gặp người trong phút chốc, nhìn qua ánh mắt lắng nghe giọng cười rồi hạ lời bình phẩm, tôi nghĩ, phải chăng là quá dễ dàng. Nào có biết đâu đời họ là một trường thiên những bước lưu ly giữa mưa nguồn chớp bể.

Nghĩ vậy, tôi thấy thương quý làm sao mối duyên hạnh ngộ với những người dù thân hay sơ trong cuộc đời này. Hiểu rằng về sau, tất cả những cuộc đời phong phú ấy rồi sẽ đi vào hoài niệm. Để một khuya nào đó, cũng như khuya nay, tôi sẽ lại nằm dưới ánh trăng thượng huyền, nhấp tách trà thơm, nghe tiếng chim đêm khua bảng lảng trên cao mà luyến tiếc nhớ nhung một thời vang bóng.

 

IMG_3676