Thư gửi chị Vân về những hoang mang

Chị mến,

Thư viện trường Sư phạm Đài Loan, ban trưa, yên ắng. Cậu bạn Andre ngồi cạnh em đang chăm chỉ học bài. Tụi bạn trong lớp, người nào cũng thiệt hay và dễ thương.

Cũng nhờ có lớp học tiếng Trung mà em có cớ để ra ngoài mỗi ngày, hít một chút khí trời, đón chút gió mùa đông lành lạnh. Kéo khăn choàng kín cổ, thu tay vào túi áo, bước những bước vội cho gió lùa tóc bay bay.

Kể từ buổi nói chuyện với chị, em bắt đầu biết chấp nhận cảm xúc của mình. Và rồi, những ngày này, trong em lại thấy thầm hàm ơn cuộc đời tựa như khi nàng Pê-đéc-xen được nghe tiếng đàn của bác Gri-gơ tinh tang gợi lại những năm tháng xa xưa, hay như Tachiana nơi tỉnh lỵ khi tự tay sửa quả chuông con treo ngoài cửa đợi chàng trai xa lạ trở về. Nó là một thứ cảm xúc mà, những kẻ cô đơn kinh niên sẽ cảm thấy trong mình dưng có một mạch ngầm ấm áp len lỏi tràn về nơi con sông đã khô cạn quá lâu, đổ đầy hơi thở của sự sống vào cái thung lũng xưa nay hoang tàn héo úa, đánh động những hạt mầm đang ngủ vùi trong đất, rồi thức tỉnh mùa màng.

[…] […]

Giờ đây, trong những ngày lưu lạc xa quê, điều em mong mỏi nhất vẫn là mau chóng hoàn thành việc học để còn về nhà sớm. Biết bao lâu nữa em mới bước hết cái chặng đường tìm kiếm học bổng, rồi biết bao lâu nữa em mới học xong Master, PhD để trở về? Nghĩ bao nhiêu năm tháng tới đây sẽ còn trôi dạt ở ngoài dài dài, mà trong em rệu rã. Sống vì tương lai là một cuộc sống nhiều mệt mỏi, khi chẳng có chút hứng khởi nào trong từng giây từng phút đi qua: mọi sự em làm đều vì một thứ gì đó ở phía trước như thể em đang phải hy sinh cho tương lai chứ không phải đang tận hưởng thực tại. Ngày tháng mỏi mòn chịu đựng vì một giấc mộng vốn chẳng rõ ràng.

Rốt cuộc thì chỉ còn cái thứ mang danh lý-tưởng là đủ mạnh mẽ để níu giữ em ở lại mà đi tiếp. Cầu mong cho nó đừng nhạt phai, nếu không em chẳng còn biết bám víu vào một điều gì nữa. Cuộc đời quả bất định chị nhỉ. Rồi em sẽ đi xa tới đâu?

Mỗi lần đọc lại câu thơ Quang Dũng, rằng “Ngồi đây năm năm miền ly hương / quê nhà đôi gót mải tha phương / có những chiều chiều trăng đỉnh núi / nhà ai chày gạo giã đêm sương”, em lại chạnh lòng. Năm năm nữa, em đang ở đâu khi lẩm nhẩm câu thơ ấy? Mọi sự liệu có như mình trù định chăng? Và chính em, liệu có còn kiên nhẫn đi tiếp cái chặng đường nhiều gai cỏ giữa đêm đen tối mịt này, trong cái sự lẻ loi khi đã giã từ gia đình và rời xa bè bạn?

Chị ơi, dẫu biết rằng con đường nào cũng có cái giá phải trả, và em đã chọn nó, nhưng sao trong thâm tâm em vẫn chưa thuận theo ý nghĩ ấy. Hãy còn nhiều buồn bã, song chẳng biết san sẻ cùng ai, mà thật ra cũng không nên thở than để tránh người đời nhìn nhận mình như một kẻ bạc nhược yếu hèn. Chỉ còn nguệch ngoạc đôi lời gởi chị, biết rằng chị vẫn ở đó lắng nghe em.

Đài Bắc,
Ngày 28 tháng 12 năm 2017