26/02/2017
Hình chụp hồi lớp 7 hay 8 gì đó. Tóc còn thẳng, chưa xù. Thời gian sao nhanh.
Đêm trong cơn buồn ngủ chập chờn, tưởng như đang nghe điệu sáo của ba câu hò của má. Biết ngày tháng vẫn trôi mà không khỏi buồn. Hồi trưa trời oi, lại làm mình nhớ tới ngày cũ với mùi đất ẩm nồng sau đợt mưa đầu mùa, rồi cánh bướm hè bay loạng choạng.
Cái tình cảm này đeo bám mình chắc cả đời. Tới việc kiếm người bầu bạn cũng muốn người ta phải biết thương đất đai và nâng niu từng cành cây ngọn cỏ. Quan tâm nhiêu đó, nặng lòng nhiêu đó, là đủ để san sớt cuộc đời cho nhau.
Mấy bữa cứ nghĩ tới chuyện sao mình hay ngán nhiều thứ. Lẽ mình để bụng hay là xét nét, chắc không phải. Chuyện hồi nhỏ thành nếp nghĩ, giờ gặp cái tệ thì thấy ngán là đúng thôi. Tới chừng mình hết ngán những chuyện xấu xa thì tức là mình bắt đầu chấp nhận, mà ranh giới giữa sự chấp nhận với sự đồng tình thì mỏng mảnh lắm. Nhưng nghĩ nhiều thì mệt, khó chuyên tâm cho việc cần làm, nên mình thôi dần việc lướt báo đọc tin, cũng thôi gặp gỡ. Phớt lờ vậy cũng không hay, nhưng phải chọn thôi.
Giờ nghe lại bài Con thuyền không bến của Đặng Thế Phong.
“Đêm nay thu sang cùng heo may
Đêm nay sương lam mờ chân mây
Thuyền ai lờ lững trôi xuôi dòng
Như nhớ thương ai chùng tơ lòng
Trong cây hơi thu cùng heo may
Vi vu qua muôn cành mơ say
Miền xa lời gió vang thông ngàn
Ai oán thương ai tàn mơ vàng
Lướt theo chiều gió một con thuyền theo trăng trong
Trôi trên sông Thương nước chảy đôi dòng
Biết đâu bờ bến thuyền ơi thuyền trôi nơi đâu
Trên con sông Thương nào ai biết nông sâu
Nhớ khi chiều sương cùng ai trắc ẩn tấm lòng
Biết bao buồn thương thuyền mơ buông trôi xuôi dòng
Bến mơ dù thiết tha thuyền ơi đừng chờ mong
Ánh trăng mờ chiếu một con thuyền trong đêm thâu
Trên sông bao la thuyền mơ bến nơi đâu…”